Vu Lan về, mượn vài vần thơ, rất đễ đọc, cho mấy em thương về mẹ
Nước Mắt Mẹ Hiền…
Lần đầu tiên mẹ khóc,
Khi tôi mới chào đời,
Tiếng oa oa con trẻ
Là niềm vui của mẹ.
Rồi một lần mẹ khóc,
Khi tôi chập chững đi
Một hai ba bốn bước
Là niềm vui của mẹ.
Thêm một lần mẹ khóc,
Khi tôi bập bẹ nói :
« Ba ba ba, mẹ mẹ”
Là niềm vui của mẹ.
Lần đầu tiên đến trường
Mẹ tôi lại rướm lệ
Mừng vì con đã lớn
Tung tăng bên chúng bạn.
Thêm một lần mẹ khóc,
Khi tôi rời trung học
Đỗ Tú tài hạn ưu,
Vào ngưỡng cửa Đại Học…
Rồi có ai ngờ đâu,
Sau biến cố bảy lăm
Lần này mẹ khóc thật,
Khi biết đến con mình
Sẽ rời xa Quê Mẹ
Tìm lý tưởng riêng mình
Tự do và hạnh phúc
Xuống tàu vượt biên giới.
Ngày tôi được định cư
Ngày đó tôi khóc thật,
Phải chăng sẽ vĩnh viễn
Không trở về quê hương
Đã định cư rồi sao
Mẹ đâu? Quê tôi đâu?
Tại sao là con Việt
Phải lưu lạc đất khách !
Rồi có một ngày nọ,
Tôi trở về Đất tổ,
Với thân phận du khách,
Tìm lại người thân thương…
Nhất là người mẹ Yêu
Sau hai lần đột quỵ
Trí nhớ đã giãm nhiều,
Nhưng vừa nhìn đến tôi,
Miệng bập bẹ thốt lên :
« Con đã về đó sao »…
Vừa nghe được tiếng mẹ
Mắt tự nhiên ngấn lệ
Không chỉ riêng mình tôi
Mà cả nhà đều khóc
Vì Mẹ còn nhớ đến
Người con đã lưu lạc
Và đã « bập bẹ » nói.
Vì phản ứng tự nhiên
Mẹ tự đứng bật dậy
Từng bước tiến đến tôi
Lần này tôi lại khóc
Vì con, mẹ không quản.
Phải cố gắng thật nhiều
Từng bước, tập đi lại
Kiểm soát lại đoạn đường
Mình đã từng trải qua
Bao nhiêu giọt nước mắt
Khổ và vui lẫn lộn
Oán và thương cuộc đời…
Giờ đây ai còn mẹ
Giờ đây ai gần mẹ
Đừng làm cho mẹ buồn
Vì mẹ đã khóc nhiều
Tấm thân mẹ đã gầy
Tâm sức mẹ đã kiệt
Hãy thương mẹ thật nhiều
Như Mẹ đã thương mình…..
Vulan 2588-2014
Nguyên Đức